Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả.Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng.Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì.Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc.Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ.Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già.Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu.Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì.Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày.Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy.