Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng.Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm.Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn.Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học.Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt.Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo.Chỉ biết mình mãi mãi lăn.Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ.Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được.Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài.
