“Vy!” - giọng một người thanh niên phát ra.Tôi còn nhớ như in, đó là lớp 1A.Một người gần lại thấy thật xa.Thật không may, hình như cũng đã có người rồi thì phải, nhưng chỉ có một người duy nhất.Đôi khi có những điều rất nhỏ nhưng lại chứa đựng những ý nghĩa rất lớn đủ để sưởi ấm lòng người.Là sinh viên của một trường mỹ thuật, Châu Anh kiếm thêm thu nhập bằng việc làm designer freelance cho một công ty thiết kế.Thật ra cũng chẳng có gì khác biệt gì cho lắm, họ cũng đều là những con người có ước mơ, hoài bão, đều trải qua những thất bại, bị chỉ trích hoặc ngã quỵ.Dưới mắt của người bi quan, chúng là hai khái niệm hoàn toàn trái ngược nhau, phủ định lẫn nhau.Rồi chuyện gì đến cũng đến, ngày cô lên máy bay cũng là ngày anh xa quê, đặt chân lên giảng đường đại học nơi đất khách.Đi được hơn một ngày đường Cục Ghét thấy nóng lòng bèn hỏi ông Gió: