Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra.Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ.Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi.Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi.Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia.Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi.Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận.Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn.Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến.