Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá.Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình.Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người.Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại.Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại.Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng.Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất.Và như thế, dễ chả hay gì nữa.Chẳng cần gì nữa cả.Bác tôi bảo: Chào chú đi con.