Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc.Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại.Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!.Lăn về đâu? Mình chẳng biết.Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn.Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời.Rất nhiều người quen đến thăm.Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người.Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn).Nơi thì nước mía bật băng chưởng dân tình cầu bất cầu bơ ngồi san sát ở vỉa hè đối diện ngó sang.