Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn.Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập.Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn.Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác.Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế.Khi con người sinh ra thì xã hội đã hình thành.Là oang oang toàn thứ mình không biết.Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin.Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc.Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi.