Im lặng ra về giữa dòng người hả hê.Và ta bị ức chế liên tục.Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian.Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa.Nhưng thế tại sao ta không sướng?Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về.Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo.Tôi lẳng lặng ra về.Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời.
