Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết.Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào.Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu.Q của lí trí không tự an ủi được.Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào.Chính nó làm bạn đau không ít.Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời.Đó gọi là biết chơi.Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên.Tôi đốt chút, chả hả hê gì.
