Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống.Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này.Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút.Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau.Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi.Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống.Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì.Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế.Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì.Chả biết đường nào mà lần.
