Bạn chỉ đề cập đến quá khứ khi nào nó tuyệt đối thích hợp với hiện tại.Về phương diện bệnh tật, ý nghĩa của nó như sau đây.Hành động và sự việc xảy ra thực ra chỉ là một tiến trình duy nhất: bởi vì bạn hợp nhất làm một với toàn thể tính của ý thức, cho nên bạn không thể tách biệt hai khái niệm này được.Con người chịu sức ép tiến hóa rất lớn bởi vì đó là cơ may duy nhất để tồn tại.Hơn nữa, bao lâu bạn còn bị đồng hóa với tâm trí của mình, thì tự ngã vẫn luôn điều khiển cuộc sống của bạn, như đã nêu ra trước đây.Ánh sáng sẽ quá nhức nhối đối với ai đó cứ muốn yên thân trong bóng tối.Các khuôn mẫu tâm trí đã gây ra nỗi thống khổ không sao tưởng tượng được trên phạm vi vô cùng rộng lớn.Nếu không, hai người sẽ chia tay, giống như dầu với nước vậy.Nó vốn đã trọn vẹn, hoàn chỉnh, và toàn bích rồi.Không phải cho đến khi bạn vâng phục, chiều kích này mới trở thành một thực tại sinh động trong cuộc đời bạn.
