Hôm đó, bạn không bỏ ra 45 phút để sửa soạn đi ngủ.Học cái gì? Điều đó không thành vấn đề, từ xưa tới giờ nó chưa bao giờ thành vấn đề.Điều thứ nhất là phải vạch mục đích để định hướng nỗ lực của bạn.Một thái độ như vậy tất nhiên là diệt hết hứng thú của 16 giờ đó và kết quả là nếu ông ta không tiêu phí thời gian đó thì cũng chẳng đếm xỉa gì tới nó cả, coi như ở ngoài lề đời sống.Đến mức đó thì đời ta có thể như đời sống trong tù và không phải là của ta nữa.Rồi tôi sẽ xin giảng tại sao.Vậy, chúng ta bắt đầu xét quỹ chi tiêu thời giờ mỗi ngày.Tiểu thuyết đó là cuốn Aurora Leigh mà tác giả là E.Ta hăm hở chạy đón chuyến xe điện cuối cùng và khi đứng nghỉ ngơi để đợi xe, thì nó đi đi lại lại bên cạnh ta và hỏi ta: "Này anh, anh đã dùng tuổi xuân để làm gì? Và bây giờ anh đang làm gì?".Chính bà nhà bảo bạn rằng bạn xanh còn bạn thì bảo bà nhà là bạn mệt.