Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi.Nhưng lí trí không cho phép.À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái.Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt.Họ nào có tội tình gì.Nhưng nhà văn không thấy thanh thản.Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì.Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế.Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.