Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp.Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó.Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi.Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả.Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi.Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta.Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào.Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt.Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết.Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế.
