Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được.Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả.Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh.Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì.Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ.có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại…Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng.Hót nhiều cũng không hay lắm.Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu.Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi.