Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được.Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái.Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi.Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa.Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận.Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất.Mẹ vào lấy khăn mặt tôi trong buồng tắm đặt lên trang sách, lau mũi lau mặt cho tôi rồi lau cả cho mình.Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình.Người ta, người ta lấy đấy chứ.Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét.
