Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết.Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành.Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử.Và còn nhiều lí do khác.Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố.Mẹ tôi đi về phía bên kia.Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng.Không hút là không hút.Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế.Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa.
