Nhưng họ sống không bình thường.Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị.Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ.Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan.Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng.Đó là làm cho mỗi con người đều mang sứ mệnh đó.Dù bạn rút kinh nghiệm lựa chọn trái với cái bạn thường chọn chăng nữa.Tôi muốn thử những cách khác.Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt.Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại.
