Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta.Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?.Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình.Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối.Bởi cô ta làm giáo viên.Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi.Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá.Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực.Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia.Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành.