Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình.Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này.Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất.Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI.Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác.Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên.Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ.Hơi bị xịn, tiền triệu đấy.