Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn.Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người.Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy.Chỉ có bộ óc là tỉnh táo.Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi.Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi.Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi.Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị.Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai.Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì.