Trước đây tôi có quen một người thợ làm dép tên Ansan.Lúc đó, đầu óc bị cạo trọc và mặc quần áo tù nhân nên trông tôi không khác gì những người nô lệ.- Thưa ông! Nếu tôi tận dụng những buổi chiều rảnh rỗi để làm bánh và đi bán kiếm thêm tiền cho ông, thì ông có sẵn lòng chia cho tôi một ít để tôi mua sắm những món đồ cần thiết cho cuộc sống của mình không?– Ông chủ của tôi đánh giá đúng năng lực của tôi, nên đã cho tôi làm quản lý.Bạn sẽ nhận ra một số khoản chi tiêu có thể giảm hoặc bỏ đi mà không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày.Vài hôm sau, bỗng nhiên Sasi sai người đến gọi ông và bảo rằng, ông chủ cũ của ông cho gọi ông trở về Babylon.- Điều đó là hẳn nhiên.- Nếu họ vay vì mục đích làm việc kiếm tiền, thì điều đó vẫn có thể xảy ra và số tiền vay đó đảm bảo họ sẽ trả lại.Chiều hôm sau, ông đội một khay bánh mật ong lớn trông rất ngon lành và được bày rất bắt mắt đi dọc theo các con phố, cất tiếng rao hàng luôn miệng.Thời vận của con cũng đã đến khi con kiếm được việc làm.
