Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần.Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói.Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá.Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống.Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác.Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà.Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt.Còn hắn là con mèo câu bộ ngực của cô ta.Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh.Tôi tống vào thùng rác.
