Tôi đánh giá sự cuốn hút và thú vị của một người khách theo bốn tiêu chuẩn.Và không hiểu nổi sao người ta cứ thích hỏi lại chúng ta câu này: Chết thật, ban nãy anh nói cái gì thế?.Không ai đến đưa tang Bob Woolf để nghe Larry King nói! Chúng tôi, tất cả chúng tôi, đến đó vì Bob và vì còn nợ anh ấy một lời chào tạm biệt.Tôi mơ màng ngó cái đồng hồ, đến rồi, 9 giờ 30.Điều quan trọng nhất trong buổi lễ là tôi phải nói một bài diễn văn trước đông đủ các khách mời những người bà con họ hàng thân thuộc.Cảnh sát trưởng của Louisville, Kentucky, dậm chân thình thịch và nói lớn: Thế chúng ta phải làm gì bây giờ?.Quả thật ngồi tham dự mà cứ như đang bị tra tấn vậy.Don về chỗ hí hửng chờ đợi, thản nhiên như không có chuyện gì.Ông quan tâm đến những gì họ nói, điều mà rất ít người phỏng vấn nào làm được.Ngoài ra anh còn là một nhà doanh nghiệp thành công.