Khi trích dẫn các tôn giáo cổ xưa hay các giáo lý khác, tôi nhằm phát hiện ý nghĩa sâu xa ấy và do đó phục hồi sức mạnh chuyển hóa của chúng – nhất là đối với những độc giả vốn là tín đồ của các tôn giáo hay giáo lý này.Tuy nhiên, chỉ có một điểm tiếp cận duy nhất: đó là cái Bây giờ.Ông có đề cập đến sợ hãi như là một dạng tình cảm đau khổ căn bản.Hãy tạm gác vâng phục lại một chốc.Tôi thích lối định nghĩa đơn giản của Đức Phật, Ngài cho rằng giác ngộ là “kết thúc khổ đau”.Hãy cảnh giác khi bạn thực hành điểm này để bạn không vô tình chuyển đổi thời gian theo đồng hồ thành thời gian tâm lý.chỉ có ảo tưởng về thời gian mới tách biệt chúng.Tôi gọi nó là sự hiện trú.Tâm trí của người bạn đời chưa tỏ ngộ sẽ chán nản sâu sắc, bời vì những định kiến của nó không bị phản đối, có nghĩa là chúng sẽ trở nên yếu ớt và không vững chắc, và thậm chí có “nguy cơ” bị sụp đổ hoàn toàn, đưa đến hậu quả là mất đi cái tôi giả lập của họ.Tiếp cận với lãnh địa vô tướng ấy mới đích thực là giải thoát.