Cả hai sự quan trọng ấy thường được quyết định liều lĩnh như trong canh bạc.Tôi xếp dọn giấy tờ trên bàn, sửa soạn đi xa, thì thấy một bức thư bỏ quên, của cháu viết cho tôi khi thân mẫu tôi mất mấy năm về trước.Vì không thuê được phòng ngủ, tôi đành thuê phòng trong một ga ra xe hơi.Nghĩ tới sự khoan khoái mà nghỉ ngơi.Ông Jim Grant nói với tôi ông cũng nhận thấy vậy.Làm như vậy hai lần mỗi ngày.Bà tận hưởng cái thú ngấm nghía bót xà bông và chim bay và bà kết luận bằng câu này: "Thưa Chúa, Cha chúng con ở trên trời, con đội ơn, con đội ơn Cha đã thương con dường ấy".Ông nhất định không tin, ông đỗ lỗi cho cơ quan thương mãi của chúng tôi ở Nữu ước.Tất cả những chứng đó đều là anh em chú bác với nhau, anh em chú bác ruột".Chúng ta không thể sống trong cả hai cái vô tận đó được, dù chỉ là trong một phần giây.