Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy.Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi.Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…).Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu.Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt.Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước.Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này.Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu.Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu.Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng.
