Ông cụ rất phấn chấn.Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại.Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội.Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh.Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết.Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì.Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội.Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau.Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè.Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ!