Vì mải giúp những người khác khổ sở hơn mình nhiều, nên tôi quên hẳn tôi đi.Tôi tưởng trở về nghề cũ như vậy sẽ bớt ưu phiền, tinh thần sẽ phấn khởi lên được; song tôi gần như không chịu nổi cảnh thui thủi một mình trên đường và trong quán trọ.Mà cô mỏi mệt thiệt.Vừa đây, tôi hỏi Paul Boynton, giám đốc phòng nhân viên của hãng đầu Socony: "Những người tới xin việc có lỗi lầm nào nhất? Chắc chắn ông biết rõ điều ấy, vì ông đã tiếp hơn 60.Tôi không bao giờ quên đêm đó, cách đây ít năm, khi ông Marcon J.thành sinh, tiểu đường, diễn viên, (cây) đàn.Song thiệt ra khách khứa nào có ai để ý tới khăn ăn ấy đâu!".Bà kể chuyện một quả phụ lãnh của công ty bảo hiểm 20.Bởi vậy tôi ngạc nhiên thấy ông đã 78 tuổi mà vẫn bình tĩnh, khỏe mạnh làm sao.Gặp một kỳ thi, tôi thức thâu đếm để căn móng tay, sợ mình sẽ rớt.
