Tôi nhớ là nhà lãnh đạo tối cao của đất nước chúng tôi(Yang Di-Pertuan Agong), ngài Azlan Shah, lúc ấy được yêu cầu đứng ra dàn xếp tình hình.Suốt ngày, ông chỉ làm việc như một thợ phụ chụp ảnh, chỉnh sửa lại các tấm ảnh và viết các bài báo trong khi tích cực vận động lập hội Người Việt Nam yêu nước.Sau cùng, cũng người bạn ấy, khi thấy tôi quá mê mải với cuốn băng, đã tiết lộ với tôi là đang có một cuộc hội thảo về quyển “Nghĩ đến sự giàu có và làm giàu”.Tôi có những kí ức và viễn cảnh về một tương lai tốt đẹp hơn.Luôn có yếu tố thời gian,mọi thứ đều có thời điểm của nó".Nếu có được quá dễ dàng thì ai cũng có nó cả.Sau khi suy nghĩ về điều này ,tôi đã quyết định đả động về một cái gì khác nữa,một cái gì đó hiện diện trong tâm trí của nhiều người.ĐIều này dẫn đến chỗ thừa nhận rằng chỉ có cạnh tranh với người khác mới dẫn đến thành tích và một người chỉ thành công khi biết đặt lợi ích cá nhân lên hàng đầu.Vấn đề không phải là bạn rơi xuống mức nào mà là bạn đã nhảy cao lên bao nhiêu!Không ai biết được rằng, đối với tôi, một cách không chính thức, nó đã trở thành cẩm nang của sự thành công.
