Cha là người mà tôi gần gũi nhất.Thời gian là tiền bạc.Anh ấy đến chương trình của tôi vào một buổi tối, rồi làm cho tôi đêm đó cứ trằn trọc mãi.Giọng nói của tôi khó nghe thì tôi cười bằng ánh mắt, cười bằng cử chỉ.Chúng tôi đã không hoảng loạn hay bị động.Không có âm nhạc, không có giọng nói của phát thanh viên, không có những tiếng bit, chỉ có nó được quyền truyền qua làn sóng.Tôi lên sân khấu và nói trong vòng nửa tiếng.Sau hết, chắc tang lễ là điều không ai muốn nhưng chúng ta vẫn phải đến đó vì cùng một lý do như nhau: chúng ta yêu người bạn, người thân của chúng ta.Chỉ cần một cái micro nhỏ bé, ông có thể khuấy động cả một hội trường.Cậu ấy có một cái đầu hung đỏ trong rất ngầu.
