Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố.Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp.Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm.Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn.Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném.Đời sống toàn vẹn là đời sống nhiều trạng thái với những tỷ lệ khác nhau mà tự thân chủ thể dung hợp, pha trộn.Nhưng nó không còn ở đó.Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần.Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi.Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó.