Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc.Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá.Và sự chậm chạp trong việc xoay trở cũng đánh mất thời gian để đọc trận đấu.Nhưng như thế chưa đủ.Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy.Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội.Tại sao mọi người lại ngủ được.Phải cạo râu đi nghe chưa.Người rỗng như không có lực.Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm.
