Những ngày đầu tiên ở xứ sương mù, đêm nào cô cũng khóc, khóc vì nhớ nhà, khóc vì nhớ anh, khóc vì cái cảm giác cô đơn đang vây lấy cô như một bầy cá đói bắt được mồi, cảm giác hụtNói đoạn ông Gió lướt đi nhẹ nhàng.Vô lớp, Chíp đi thẳng về phía chỗ ngồi của mình và lấy vở ra gạo lại bài.Khi mới đi phỏng vấn xin việc lần đầu, tâm lý chung thường thấy đó là thiếu tự tin vào bản thân, thiếu kinh nghiệm trong cách ứng xử những tình huống của nhà tuyển dụng dẫn đến lúng túng, bối rối và thất bại.“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà mẹ” – Chíp cười nói.Trái tim hai người như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài, rung động trở lại và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.“Vy!” - giọng một người thanh niên phát ra.Đôi khi tôi có những nguyên tắc cứng đến bệnh hoạn như vậy, nhưng tôi chấp nhận vì tôi nghĩ nó tạo nên nét đặc trưng riêng của mình.Đọc hết bức thư, mắt ông rưng lệ, từng giọt nước mắt chảy dài ướt hoen gương mặt tưởng chừng chai đá ấy.Thật vậy, ba Chip hết mực yêu thương cô, dù ít khi ông biểu hiện điều đó ra mặt.