Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi.Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội.Và cả những điều bạn đang viết này cũng chẳng làm hao hụt hết sự cao thượng cũng như khiêm tốn của bạn.Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ.Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn.Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.Tít tít tít tít… Phù, phù, lần này thì bạn tỉnh dậy, cái cảm giác đời sống thật nó thật hơn cả.Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau.Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn.Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng.
