Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn.Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi.Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy.Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ.Cửa ải đầu tiên là bác trông xe.Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước.Những ý nghĩ va đập đập phá trong đầu đòi được chui ra.Trốn học mà để bị nói.Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không.Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng.