Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp.Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.Ôi, thói quen của con người.Cô không dám nhìn vào ai.Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc.Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi.Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa.Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn.Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu.