Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra.Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi.Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc.Tất nhiên là họ không có ác ý rồi.Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình.Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn.Có ai mất xe lại thế không.Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại.Bạn không sợ người ta chán đọc vì họ chán đọc chắc gì bằng bạn chán viết.Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn.