Tôi quá bận rộn nên chẳng còn thời gian đâu để tội nghiệp bản thân.Đối với tôi, thế giới thực sự của mình là khu vực kinh tế tư nhân.Nhờ một mẩu thông báo mà ông bà bà mới biết được cháu mình còn sống và đến bệnh viện nhận bà.Không thể dùng lời để mô tả hết cảm giác của tôi lúc ấy.Trở nên giàu có dễ dàng hơn làm kẻ nghèo khổ, làm người thành công dễ dàng hơn làm kẻ thất bại .Karunanidhi tham gia chính trị khi còn là một cậu học trò 14 tuổi .Hugh Đại học Oxford cấp.Nhưng rồi chính phủ Nhật Bản ban hành một đạo luật hạn chế việc sử dụng nhiên liệu.Vửa làm việc, ông vừa học để hoàn tất chương trình trung học còn dang dở.Liệu có ai trong chúng ta có một cuộc sống như thế không? Một cuộc sống không có cảm giác đau đớn?