Sợ không trả được? Không phải.Bạn muốn về nhà viết quá.Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu.Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe.Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết.So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi.Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung.Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi.Trước thì tháng gặp một hai lần.Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn).