Tôi ân hận cho bạn lắm, nhưng còn có chỗ để an ủi.Chương trình lập ra thì phải theo nhưng không được coi nó như một ngẫu tượng phải thờ.Điều thứ nhất là phải vạch mục đích để định hướng nỗ lực của bạn.Câu ấy tầm thường quá đến nỗi khi viết ra, thực tình tôi cảm thấy mắc cỡ.Ý muốn làm được việc gì ngoài chương trình đã ấn định là ý muốn chung của những người có một tâm hồn khá!Bạn có thể có những nguyên tắc giúp mình tin rằng cướp bóc là làm việc phải.Hỡi người đời, anh phải tự biết anh.Xin bạn nhớ; không ai cướp được bảo vật đó của bạn.Bạn lại còn số vốn vĩ đại là 44 giờ từ 3 giờ chiều thứ 7 đến 10 giờ sáng thứ 2 nữa (Bên Anh nghĩ cuối tuần như vậy).Và khi đọc xong bạn thành thật tự hỏi còn ghét thơ nữa không? Tôi đã biết nhiều người đọc xong rồi, tự nhận rằng từ trước oán thơ là hoàn toàn nhầm lẫn.
