Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ.Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu.cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòaCháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang).Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết.Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về.Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết.Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy.Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá.Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà.
