Chúng ta đi học là bởi vì ta muốn thế.Chúng ta cần sắp xếp bộ nhớ của mình theo một mẫu định dạng sẵn.Bây giờ, chúng ta hãy chuyển sang phòng giặt quần áo.Khi chứng kiến điều này, chúng tôi nghĩ rằng đó là một điều “hết sức kinh ngạc”, “không thể tưởng tượng được”.Vấn đề chỉ đơn thuần thuộc về tâm lý – cái ý nghĩ rằng sẽ mất thời gian và nỗ lực của trí óc để ghi nhớ một danh sách như vậy (trái với việc viết nó ra giấy), và như đã nói trên, chúng ta thiếu niềm tin vào khả năng ghi nhớ đầy đủ danh sách đó.Bạn không cần cố gắng nhớ thứ tự của nó.Tôi thường mời hai hoặc ba cặp lên sân khấu, yêu cầu người đàn ông đứng trước, phụ nữ đứng sau.Bố cô đã hỏi một cách châm biếm rằng: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Một cuộc điện thoại chỉ kéo dài 20 phút?”.Bạn có từng nghĩ trong thực tế, những người mù, không có bất kỳ một công cụ hỗ trợ họ ghi nhớ không? Một người mù thì không thể mang theo một tờ giấy ghi danh sách đồ cần mua đến chợ được vì họ không thể đọc được nó.Tất cả chúng ta đều có một chiếc “chuông ký ức” trong đầu.