Mân mê hoài cuốn anbum.Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn.Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới.Bạn có hai giọng chính.Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình.Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất.Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời.Và họ cũng sẽ khổ lây.Bạn không muốn cãi lại.Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy.