Tuy nhiên một hành động kỳ lạ nữa của bà làm cắt ngang suy nghĩ tôi.Nhưng vào thời điểm này thì không còn tiệm nào mở cửa nữa.Những tia nắng hiếm hoi đó được những chú Khỉ nhỏ tận dụng tối đa để ngồi bắt chí cho nhau, như luật bất thành văn, chúng luân phiên đổi chổ cho nhau để tận hưởng “một chút ấm áp của nhân thế”, trông thật đáng yêu.Họ lại càng xa nhau hơn, khoảng cách về địa lý, về môi trường sống lại càng bị khoét sâu.Bạn cho nó vào kho để rồi lâu lâu vô tình mở cửa kho ra bạn nhìn thấy nó và rồi cảm thấy nao nao buồn.đó, không nói gì, không làm gì, chạnh lòng buồn man mát Ghét thở dài một hơi.Nhà tôi có hai chị em, tôi là út, còn chị tôi lớn hơn tôi hai tuổi.Lại cái trò đó! Năm ngoái cũng chính cái trò này mà cả lớp đã bị Hậu cho “leo cây”.“Tại sao mình lại phải sợ ba nhỉ, chẳng phải ba cũng rất thương và quan tâm đến mình sao?” – thoáng nghĩ, trong đầu Chip bỗng nẩy sinh một ý tưởng, cô quyết định viết cho ba một bức thư.Hôm nay xem phim Step Up xong, tự nhiên mình ngồi khóc ngon lành, thật kỳ lạ… Mình nhớ lắm, nhớ vòng tay đó, nụ hôn đó, mình thèm caí cảm giác được anh ôm vòng lòng biết bao, sao lúc trước mình không biết rằng nó quí giá đến thế cơ chứ?! Nếu bây giờ có thể… hu.
