Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương.Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3.Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn.Chả phải bổn phận gì.Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt.Người bảo người là ác.Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ.Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên.Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình.Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới.