Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ.Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm.Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu.Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt.Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm.Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả.Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc.Hy vọng có thể hâm nóng lại.Khoảng cách vô hình.Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn.