Tôi tự hỏi với độ tuổi này lẽ ra bà cụ phải có con cháu chăm sóc, phụng dưỡng chứ, sao lại để bà ngồi một mình ngoài quán thế này?! Cái suy nghĩ mông lung ấy của tôi chạy từ tai này sang tai kia rồi quay lại gõ lên đầu mình, "Bà Tám thế không biết?! Nguội cả thức ăn rồi!" Bò kho mà nguội thì không gì kinh khủng bằng, mỡ bò đông lại thành từng mảng, bám vào môi trông cứ như là đớp phải hồ dán vậy, khó chịu tởm! Nghĩ đến đó là thấy ớn lạnh, tôi tranh thủ chén lia lịa, miếng bò kho như muốn bay cả ra ngoài,.Ghét hào hứng ra mặt:- Người con gái đảm đan là người con gái biết nấu thành thạo món Cháo Điện Thoại mỗi ngày.Voi cha nằm lã một góc, mắt ngước trên trời vừa rên rĩ:Nhưng vào thời điểm này thì không còn tiệm nào mở cửa nữa.Con luôn phải đối mặt với những sự thất vọng.- Vừa nói ba Chip vừa lấy tập hồ sơ ra kiểm tra lại lần cuối.Con cảm thấy thất vọng lắm!Cùng đánh thức chính mình nhé! ^_^“A Di Đà Phật đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn”.