Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn.Chúng tôi vào thang máy và đi lên.Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh.Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi.Những giọt nước mắt bằng gỗ.Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái.Dù lúc này mắt không có nước.Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa.Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống.Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy.