Không ai nhớ ông đã làm gì, nhưng người ta thấy bà Lincoln trong lúc cơn điên lên đến cực điểm, liệng một tách cà phê nóng vào mặt chồng, ngay lúc đông đủ các khách trọ khác.Ông có muốn nói gì thì nói mau đi rồi ra.Đừng bao giờ để người đó trả lời "không" hết.nhưng, nghĩ kỹ, lỗi đó cũng không nặng gì, chỉ là.Hai tiếng "của tôi" trong việc sinh nhai của loài người, là những tiếng quan trọng nhất, và khi biết suy tính đến hai tiếng đó, là biết khôn vậy.Lần sau, muốn xin bọn cắm trại có ý tứ một chút cho khỏi cháy rừng, hoặc muốn bán một món hàng hoặc mời một ông bạn dự vào một việc thiện, xin bạn hãy trầm tư một lúc và tự hỏi: "Họ chịu làm điều mình xin họ là vì lẽ gì?".Thì ông phải im liền.Ông thấy rằng họ có chỗ này đặc biệt nhất là lúc nào cũng cần được người khác khen, khuyến khích và chú trọng tới họ, cả trong những tật lố lăng nhất của họ.Nhưng tôi sẽ tin chắc rằng ông là một người giữ lời cam kết".Và Thánh kinh có nói rằng: "Con bố thí tức là cho Cha vậy".